tôi đổ gục lên mình em. Em vuốt ve dọc theo lưng tôi. Thiệt đã. Tuần sau không thấy em đi học, hỏi ra mới biết không hiểu vì nguyên nhân gì, em đã chuyển về quê ngoại ở bên kia sông. Từ đó tôi không gặp lại em nữa. Đang học bài thì nghe giọng o Lài: – Cu Nậy có nhà khôn? – Dạ cháu đây – Bà này không gọi tên tôi, toàn kêu cu Nậy, Nậy tức là lớn đấy. – Nì, o Mây nói đi chợ cho cu Nậy, rứa là cu Nậy tự nấu ăn ha? – Dạ… – Rứa thì cu Nậy qua nhà o ăn đi. Con Luyến đi dân công rồi, O cũng một